Trà Thất Việt
Thất tịnh hợp thân tâm,
Việt Nam bình an trú,
Thiên đạo tựu thành nhân"
Từ bao đời nay, người Dao, người Mông nơi đây đã xem những cây trà cổ thụ như báu vật của trời đất. Họ không trồng trà, mà cùng trà lớn lên giữa núi rừng, tự nhiên và hoang dã. Không ai biết chính xác những gốc trà này đã bao nhiêu tuổi, chỉ biết rằng, mỗi khi bàn tay người hái chạm vào búp non, là chạm vào một dòng chảy văn hóa đã kéo dài qua nhiều thế hệ.
Ở vùng trà Lũng Phìn, việc hái trà không chỉ đơn thuần là một công việc lao động. Đó là một nghi thức, một sự kết nối thiêng liêng giữa con người và thiên nhiên. Những người phụ nữ Mông, Dao, trong bộ trang phục thổ cẩm rực rỡ, cẩn thận nâng niu từng búp trà, chỉ hái vào những buổi sáng sớm, khi sương còn đọng trên lá, khi tinh hoa đất trời vẫn còn nguyên vẹn.
Trà hái xong, không bị nghiền nát dưới bàn tay công nghiệp, không qua bất kỳ sự can thiệp hóa học nào. Từng búp trà được sao bằng chảo gang trên bếp lửa củi, dưới sự hướng dẫn của những bậc thầy sao trà – những người đã dành cả đời để hiểu từng biến chuyển nhỏ nhất trong lá trà. Họ không theo công thức cứng nhắc, mà lắng nghe tiếng trà xào xạc, cảm nhận độ nóng qua từng ngón tay, ngửi hương thơm để biết trà đã chín tới hay chưa.
Cứ như thế, trà Shan Tuyết nơi đây giữ được hương vị nguyên bản nhất, không lẫn vào đâu được: hương hoa rừng thanh khiết, vị ngọt dịu kéo dài, hậu vị sâu lắng như hơi thở của đại ngàn.
Không phải ngẫu nhiên mà Trà Thất Việt chọn cái tên Trà Chân Như Bạch Tuyết cho dòng bạch trà Shan Tuyết cổ thụ này.
"Chân Như" – trong triết lý phương Đông, là trạng thái thuần khiết, chân thật, không bị vẩn đục bởi tham vọng hay những biến động của thế gian.
"Bạch Tuyết" – tượng trưng cho sự trong trẻo, tinh khiết, như những hạt sương mai đọng trên búp trà, như tuyết phủ trên đỉnh núi cao.
Khi thưởng trà, người uống không chỉ nhấp một ngụm nước, mà còn cảm nhận được tinh thần an nhiên, tĩnh lặng – như tìm lại chính mình giữa những bộn bề của cuộc sống.
Nhưng những gốc trà cổ thụ ấy đang đối mặt với nguy cơ biến mất. Khi cuộc sống hiện đại tràn đến vùng cao nguyên đá, khi những người trẻ rời đi tìm kiếm cơ hội dưới xuôi, những cây trà trăm tuổi không còn ai hái, không còn ai chăm sóc, không còn ai kể những câu chuyện về chúng nữa.
Có những lúc, thương lái đến, sẵn sàng trả giá cao để mua cả gốc trà, mang về xuôi trồng trong những trang trại công nghiệp. Nhưng trà Shan Tuyết, một khi bị tách khỏi mảnh đất cội nguồn, sẽ mất đi linh hồn của nó. Những gốc trà không thể sống trên đất mới, và ngay cả khi sống, nó cũng không còn là trà cổ thụ của đại ngàn, mà chỉ còn là một cái bóng của chính mình.
Hiểu được điều này, Trà Thất Việt đã cùng bà con vùng cao quyết tâm bảo tồn những cây trà cổ thụ, để không chỉ giữ lại hương vị thuần khiết, mà còn giữ lại một phần linh hồn của văn hóa Việt. Mỗi tách trà Chân Như Bạch Tuyết không chỉ là một thức uống, mà còn là một câu chuyện, một lời nhắc nhở về giá trị của truyền thống, về sự trân quý những gì thuộc về tự nhiên và tâm hồn Việt Nam.
Trong nhịp sống vội vã, đôi khi chúng ta quên đi những điều đơn giản mà quý giá. Một khoảnh khắc tĩnh lặng bên chén trà, cảm nhận hương vị thanh tao, để tâm trí lắng lại – đó chính là trạng thái của Chân Như, của sự an nhiên trong từng hơi thở.
Và ở nơi núi rừng Hà Giang xa xôi, những cây trà cổ thụ vẫn lặng lẽ đứng đó, như những người canh giữ ký ức của đất trời, như một lời nhắc nhở về sự bền bỉ, tinh khôi và chân thật của thiên nhiên – những giá trị xứng đáng để ta bảo tồn cho thế hệ mai sau.